Quốc Gia Hành
Chánh    >> Home


MÙI QUÊ HƯƠNG

Con tôi lớn lên trên đất Mỹ
Tiếng Việt hầu như chẳng biết chi
Bỗng một hôm kề tai hỏi nhỏ
“Daddy, quê hương có mùi gì”

Con yêu ơi, nghe ba nói đây
Mùi trước tiên khiến con ngất say
Là hương lúa tỏa bay trong gió
Của ruộng đồng  khắp nước trải dài

Đó là mùi trái cây thơm ngát
Măng cụt, sầu riêng, mít, ổi, xoài
Mùi hương bưởi tóc bay trong gió
Của cô thôn nữ, con nhà ai.

Đó là mùi khoai lùi tro bếp
Mùi cá lóc nướng trui lửa rơm
Vỏ khen khét, bên trong vừa chín
Thơm làm sao, thơm đến lạ lùng

Mùi độc đáo, người mình xưa nay
Đó là vị của ớt cay cay
Dầm nước mắm ngậy lên chất cá
Trên mâm cơm phải có hằng ngày

Con yêu ơi, ba nói điều nầy
Khi mắt ba cũng nghe cay cay
Quê hương mình hết rồi chinh chiến
Sao mùi thù hận vẫn chưa phai.?

Mùi quê hương ngộ lắm con ơi
Daddy khó diển đạt thành lời
Mà chăc chắn xứ người không có
“Nếm” một lần mới rõ, con ơi !

Hoài Việt


THU SẦU

Trời se lạnh bổng giựt mình chợt nhớ,
Thu đã về từ hơn một tuần qua
Bấm đốt ngón tay, tính ra gần đủ
Mười lăm năm lòng chạnh nhớ quê nhà.

Cả khoảng đời hơn sáu chục mùa thu
Nhưng trong tôi, riêng nhớ một thu sầu
Vì trong mùa ấy, ba tôi đã mất
Giữa lúc thân đang trong chốn lao tù !!!

Quá đớn đau, chỉ gục đầu trong đêm tối
Cố nén niềm riêng, biết tỏ cùng ai
Thế là hết, từ nay không thấy mặt
“Con thương ba, thương nhiều lắm, ba ơi !”

Mùa thu ấy, mịt mù vùng Việt bắc,
Thu qua rồi, là gió lạnh từng cơn
“Con lạnh quá, ba ơi, con lạnh quá”
Xác thân gầy cuộn trong chiếc áo đơn.

Nơi quê người, nay có khác gì đâu
Tôi ngồi đây nhìn chiếc lá đổi màu
Thu năm nay, và còn bao thu nữa
Quê hương đâu rồi, lòng mãi quặn đau !!!

Hoài Việt


VÀO CA

Sáng chúa nhựt rồi cũng lo thức sớm,
Pha chút cà phê, mở cửa thật êm
Khi cả nhà còn say trong giấc ngủ
Những hàng cây vàng lá đang “nướng” thêm !

Tựa gốc cây, nhâm nhi cà phê nóng
Trời Ca li, ồ sao đẹp . . lạ lùng
Tia nắng sớm như còn hơi bẽn lẻn
Người vô tình nhìn vào cõi mông lung !

Bổng bất chợt, những cành cây lung lay,
Từng giọt lá vàng rơi rơi, bay bay. . .
Ngờ ngợ cố tìm hoài trong ký ức
Ngọn gió gì nghe quen quen, hay hay. . .

À. ., đã nhớ rồi, đã nhớ lại rồi
Ngày xưa. . xưa lắm nơi quê hương tôi
Cuối tháng mười gió heo may ghéo gọi
Nàng Thu ơi, hãy quay về đi thôi.

Ngồi lặng im nghe tiếng lá rụng rơi
Tựa như nước mắt, lòng tôi bùi ngùi
Cây đang khóc hay là tôi đang khóc ???
Ôi, buồn cho thân lưu lạc xứ người !!!

Tiếng “hello” kéo tôi vào thực tại,
Toán “ca đêm” đã đổ túa ra ngoài
Tôi đứng dậy như một người vô cảm
Nhưng biết chắc chiều nay, XONG  MỘT NGÀY !!!

Hoài Việt -Trương An Ninh