Quốc Gia Hành
Chánh    >> Home


Niềm Đau Không Nguôi

          Ba mươi năm trước tại trại cải tạo 15NV – trại cải tạo tập trung những người lănh đạo, những viên chức trung, cao cấp trong tất cả các ngành hành pháp, lập pháp, tư pháp, t́nh báo, sĩ quan cảnh sát và đảng phái quốc gia của chế độ Việt Nam Cộng Ḥa. Trong một ngày lên lớp toàn trại với đề tài: “Xă hội miền Nam ở vùng địch tạm chiếm (vùng lănh thổ VNCH), viên chính ủy phu trách thuyết giảng hôm đó- sau mấy giờ đồng hồ lê thê, dai dẳng mô tả một bức tranh vô cùng ảm đạm, đen tối với những số liệu giả tạo, bôi đen chế độ và xă hội miền Nam, như ông ta cho rằng có đến một triệu gái măi dâm tại miền Nam ở thời điểm năm 1972.
         Từ một giọng đều đều, tẻ nhạt, viên chính ủy chợt dừng lại, quét cái nh́n lạnh lẽo lên những người tù cải tạo đang hoang mang, buồn bă, y gằn giọng: “Các anh là những người quản lư hệ thống chế độ, quản lư xă hội, các anh không cảm thấy xấu hổ, nhục nhă khi đẩy hàng triệu phụ nữ, những cô gái đáng tuổi con, cháu các anh vào ṿng ô nhục, nô lệ sao?  Các anh có c̣n là người Việt Nam, có c̣n chút lương tâm nào không?  Hàng trăm những câu nhục mạ tiếp theo tuôn ra trước những người tù cải tạo lặng lẽ, cam chịu, âm thầm.
         Tôi mang nỗi ray rức buồn bă nầy nhiều năm sau đó, dù khi nghe những lời buộc tội nầy tôi chỉ là một thanh niên hai mươi bảy tuổi, và trước đó phụ trách một ty chuyên môn không dính líu ǵ tới những vấn đề xă hội, nếu có chăng tôi chỉ là một người mê truyện Kiều và mê những nàng Kiều, vẫn băn khoăn nặng ḷng về t́nh trạng nầy, v́ có tiếng kêu xé ḷng nào mà không năo ruột, có thân phận nàng Kiều nào mà không đau ḷng.
         Những nghiên cứu xă hội lúc đó và sau nầy đều có thể t́m ra được những nguyên nhân chính dẫn đến t́nh trạng nêu trên: 
            - Chiến tranh kéo dài càng lúc càng tàn khốc, mọi người không biết ngày mai sẽ ra sao, sống nay chết mai, nên người dân – đặc biệt là người lính đâm ra liều lĩnh, ăn chơi, bất cần đời, thụ hưởng.
            - Vùng lănh thổ rộng lớn ở nông thôn ngày càng mất an ninh, người dân rời bỏ nông thôn chạy về thành phố. Những người phụ nữ không nghề nghiệp, không tương lai nầy sẳn sàng buông thả trong những quán bar, quán rượu, trong những động măi dâm nhan nhăn khắp nơi để sống, dù là sống vội, sống cuồng trong tủi nhục.
            - Sự hiện diện của hằng trăm ngàn quân đội Đồng Minh, nhất là quân đội Hoa Kỳ đi tới đâu cũng đều có nhu cầu cao về giải trí, đặc biệt là sex…
          Nhưng dù có lư giải bằng bất cứ lư do ǵ, đây cũng là một tệ nạn xă hội nhức nhối cho những người c̣n có chút tấm ḷng với dân, với nước.

* * *

          Ba mươi năm qua với bao vật đổi sao dời. Tôi trở về thăm lại Việt Nam, nay là nước Việt Nam Xă Hội Chủ Nghĩa với nền kinh tế thị trường theo định hướng XHCN, một định hướng mà không ai biết nó là cái ǵ, cũng như một  giai cấp mà ông tổ của chủ nghĩa Cộng Sản cũng chưa hề nhắc đến, đó là giai cấp Tư Bản Đỏ, giai cấp nầy tập trung những người xuất thân là đảng viên đảng Cộng Sản, có chức có quyền - chức càng cao, quyền càng lớn, tài sản cướp bóc càng vô hạn, hành động của họ giống Mafia, trong khi đảng Cộng Sản của họ lại được họ đồng hóa với tổ quốc, với dân tộc. Họ có tất cả mọi cơ hội để làm giàu, để hưởng thụ trong khi tám chục triệu người dân c̣n lại bị tước mất mọi cơ hội, nếu không nói là chỉ có cơ hội làm nô lệ mà thôi.
          Trở lại với câu chuyện về người phụ nữ Việt Nam hành nghề măi dâm:
          Theo số liệu chính thức của Bộ Thương Binh Xă Hội của chế độ Cộng Sản th́ có khoảng tám mươi ngàn gái măi dâm “có kiểm soát” và khoảng ba trăm ngàn gái măi dâm trá h́nh trong các dịch vụ karaoke, bia ôm, massage, hớt tóc thanh nữ, phục vụ khách sạn. Những số liệu nầy chỉ để tham khảo, v́ như ta đă biết trong chế độ toàn trị của Cộng Sản, mọi phương tiện truyền thông, báo chí, đều ch́ là công cụ phục vụ cho đảng, nên việc che giấu cái xấu, thăng hoa cái tốt là nghề của đảng. Theo dự đoán dè dặt, số phụ nữ Việt Nam hiện nay có dính líu tới việc hành nghề măi dâm ít nhất là gấp đôi con số chính thức nêu trên.
          Động lực nào đă đưa những cô gái Việt Nam vào con đường nhầy nhụa nầy?
            - Như báo chí nước ngoài đưa tin, có hàng chục động măi dâm chứa các bé gái từ 8 tuổi tới 14 tuổi tại Campuchea, mà hầu hết là các cháu bé người Việt, có cha mẹ quá nghèo khổ, bán con vị thành niên đi làm gái măi dâm để lấy món tiền khoảng 700 USD.
            - Có hàng trăm ngàn cô gái Việt lấy chồng Đài Loan, Trung Quốc, Hàn Quốc, Singapore với niềm hy vọng mỏng manh là thay đổi cuộc sống cùng cực hiện tại sang một đời sống khá hơn ở xứ người xa lạ, trước mắt là để có những khoản tiền nhỏ từ 500 USD toi 700USD{ do chú rễ trả} phụ giúp cha mẹ trong cơn khó khăn. Nhưng không ít các cô gái nầy gặp phải những hoàn cảnh đầy bất hạnh như phải lấy những người chồng nghèo khổ, tật nguyền, già cả mà ở nước họ không ai thèm lấy, phải làm vợ cho nhiều người trong một gia đ́nh, hoặc làm Oshin (đứa ở) không công, hay bị cưỡng bức phải hành nghề măi dâm ở xứ người.
            - C̣n ở trong nước, đối tượng để hàng triệu cô gái bất hạnh nầy phục vụ là ai? Tôi hỏi chuyện một cô gái người gốc Cần Thơ, đang làm việc tại pḥng Massage của một khách sạn quốc doanh tại Quảng Ngăi, cô gái khoảng 20 tuổi, có khuôn mặt khá xinh đẹp, đôi mắt đượm buồn, cô kể về hoàn cảnh của ḿnh: Ba năm trước cha cô mất v́ bệnh ung thư, trước đó cha mẹ cô đă làm đủ mọi việc như đạp xe thồ, làm mướn và với một công ruộng riêng, nuôi bốn đứa con một cách tần tiện, các con ông đều chăm học nên ông đă gắng sức làm việc để các con được đến trường. Khi cha mất, cô gái đang học lớp 11, cô đă chạy xin việc trong bốn tháng trời nhưng không nơi nào nhận v́ không quen biết và không có tiền để đút lót, đến lúc ba đứa em có nguy cơ phải bỏ học và với số tiền 30 triệu vay mượn khi cha cô bệnh, cô đành phải dấn thân vào nghề Massage nầy để kiếm tiền trợ giúp gia đ́nh. Những ngày giáp Tết ở địa phương nầy thật tưng bừng, mọi người dù làm ăn ở phương nào đều cố gắng trở về sum họp gia đ́nh trong dịp Tết. Nh́n cô bé rưng rưng nước mắt v́ nhớ mẹ, nhớ em nhưng không về được, v́ nếu về thăm nhà, cô lại không c̣n tiền để đem về cho mẹ cho em, ḷng tôi thật ngậm ngùi.
           Nhân đây tôi xin đề cập một hiện tượng nói lên sự tha hóa cùng cực của cán bộ, đảng viên Cộng Sản tại một tỉnh nhỏ và nghèo, nhưng nó không phải là sự việc đặc thù ở địa phương nầy, mà là bức tranh toàn cảnh cho cả nước, ở những thành phố và thị xă càng giàu có, sự tha hóa nầy càng đậm nét hơn.
           Theo số liệu không được công bố, có khoảng trên 3.000 cô gái, hầu hết là người Cần Thơ, ở độ tuổi từ 17 tới 23 đang phục vụ tại những nơi ăn chơi tại thị xă và các thị trấn của tỉnh Quảng Ngăi. Hằng tháng các cô nầy thường đến Bưu điện tỉnh để gởi tiền về gia đ́nh. Ty Bưu điện đă làm thống kê cho biết  mỗi tháng các cô gởi về các địa chỉ ở tỉnh Cần Thơ một số tiền khoảng trên 5 tỷ đồng VN, trung b́nh mỗi cô gởi khoảng 1 triệu 700 ngàn, hay khoảng 110 USD. Câu hỏi đặt ra: Ai là đối tượng được các cô phục vụ trong các hoạt động ăn chơi, giải trí t́nh dục nầy?
           Như chúng ta biết, Quảng Ngăi là một tỉnh nghèo, địa phương nầy không có hầm mơ; nông nghiệp, nghề biển đều có sản lượng rất thấp. Về công nghiệp, tỉnh chỉ có công ty đường với 11 nhà máy trực thuộc là tương đối lớn, nhưng mức lương trung b́nh của công nhân chỉ có khoảng 750 ngàn đồng tương đương với dưới 50 USD/tháng. Ở nông thôn luôn luôn có hiện tượng khiếm dụng lao động v́ đất đai rất ít, nên hầu hết những người c̣n trẻ, c̣n sức lao động, nam cũng như nữ đều đi làm ăn ở các địa phương khác, nhất là ở Sàigon và Tây nguyên, quanh năm chỉ c̣n những người già cả, những phụ nữ yếu đuối ở lại nông thôn để canh tác một diện tích trung b́nh cho mỗi nhân khẩu vào khoảng 375 mét vuông. V́ thế, đối tượng để hàng ngàn cô gái nêu trên phục vụ chỉ là các đảng viên, cán bộ có chức có quyền mới có tiền bạc ăn chơi sa đọa, hào phóng. Tập đoàn cán bộ, đảng viên Cộng Sản trong cả nước ḅn rút của công, như rút ruột các công tŕnh xây dựng, cắt xén ngân sách, cắt xén các khoản tiền viện trợ, cắt xén hàng tỷ đô la tiền vay mượn các tập đoàn tài chánh quốc tế và các nước chủ nợ, rút ruột rừng, biển ( Việt Nam ngày nay không c̣n tài nguyên rừng nữa, c̣n những mơ dầu ngoài biển Đông là tài nguyên cực kỳ béo bở để cán bộ, đảng viên Cộng Sản chia chác với các tập đoàn dầu hỏa quốc tế). Họ cũng đă dùng các biện pháp như qui hoạch đất đai tại các đô thị, nông thôn …để tước đoạt tài sản của người dân, trục lợi, trăm mưu ngh́n kế để làm giàu. Họ ḅn rút nhân dân ở tất cả mọi lănh vực, tham nhũng, sách nhiểu nhân dân, không có ngoại lệ, họ đă sử dụng những đồng tiền bẩn thiểu nầy để làm giàu, để ăn chơi phè phởn, sa đọa trên sự khốn khổ cùng tận của người dân. Nói như nhà thơ Trần Mạnh Hảo th́: “ Quan hệ giữa đảng độc quyền tham nhũng với nhân dân thực ra là quan hệ chủ – tớ, là quan hệ bất công giữa nhà tư bản đỏ người làm công ăn lương chết đói là quần chúng nhân dân lao động”. (www.ykien.net)
            Ba mươi năm đă qua đi, lời rao giảng về đạo đức của người cán bộ Cộng Sản năm xưa tôi vẫn c̣n nhớ rơ, giờ đây, tôi có thể trả lời với ông ta, dù câu trả lời thật buồn: Ngày đó chúng tôi không thể làm được những việc cần làm v́ chiến tranh, v́ sự phá hoại và khủng bố tàn nhẫn, khủng khiếp của Cộng Sản, v́ chủ quyền quốc gia của chúng tôi không trọn vẹn, v́ sự can thiệp thô bạo của Đồng Minh.
           Ngày nay, với nền ḥa b́nh đă thiết lập trên 30 năm qua, với sự độc tôn toàn trị, chuyên chính tuyệt đối, đảng Cộng Sản Việt Nam đă cai trị, đàn áp và xô đẩy người dân vào tuyệt lộ, họ đă thụ hưởng mọi hoan lạc trên nỗi đau đớn, đọa đầy của dân tộc Việt Nam.

         Đức Quang
         Tháng 2 năm 2006