Cám ơn bạn Tuấn đă viết và gởi tặng cho bạn
bè một bài mô tả sinh hoạt đặc thù của bạn
tại Việt Nam vào ngày 3/2/2013 qua đề tài "Thắng
Cảnh Chùa Thày". Nhờ đọc bài viết của bạn
Tuấn tôi có cảm giác như bản thân được đi
tham quan thắng cảnh này.
Để đáp ứng và nhất là để cho bạn không cảm
thấy bạn đang nói vào khoảng không tôi xin
được chia sẻ một vài nhận xét và cảm tưởng
của tôi sau khi đọc xong bài viết của bạn.
Tôi không gởi phản hồi sớm hơn mà chờ cho
đến ngày hôm nay v́ lư do dè dặt thường lệ.
Tại Việt Nam không khí tuần này vẫn c̣n đầy
hương vị Tết mà rất nhiều người vẫn xem là
quan trọng. Họ trân trọng khoảng thời gian
này và tập trung hầu như toàn bộ thời gian
và nỗ lực vào các hoạt động được xem là có
tính cách truyền thống của dân tộc trong
giai đoạn Xuân sang này. V́ thế cho nên đáp
ứng không khéo dễ trật thời gian tính. Ngoài
ra, hậu quả có khi dẫn đến hiểu lầm hoặc va
chạm.
Cá nhân tôi, sống tại Hoa Kỳ đă khá lâu, hơn
37 năm, mà lại toàn ở những nơi xa cộng đồng
người Việt, trước và sau Tết tôi không ghé
xuống vùng Little Saigon tại Orange County,
California, thành ra tôi chẳng thấy có sự
khác biệt giữa ngày thường và ngày Tết. Đối
với tôi, một ngày như mọi ngày. Ngoài ra,
tôi lại không có thói quen kiêng cử một cái
ǵ, nhất là vào dịp Tết nhất. Và tôi cũng
không quan trọng hoá vấn đề. Chính v́ thế
tôi không có trở ngại trong việc nhận và đọc
e-mail của bạn bè. Thư từ do bạn bè gởi tới
tôi đều đọc và đọc rất thoải mái. Thỉnh
thoảng, tôi chia sẻ vài nhận xét cá nhân với
mục đích đáp ứng, tri ân hoặc góp vui đối
với bạn bè. Lần này sau khi đọc xong bài
viết của bạn Tuấn, tôi để từ từ mới phản hồi,
là v́ tôi ngại không khéo làm hỏng cái không
khí Tết thiêng liêng của các bạn tại quê nhà.
Xa quê hương lâu tôi không c̣n nắm vững t́nh
h́nh bên ấy và không biết so với ngày xưa
cái không khí trang trọng vui vẻ của ngày
Tết lúc này có khác trước nhiều hay không.
Sau gần một tuần, tính từ ngày đầu năm, tôi
nghĩ thời gian này có lẽ an toàn vậy th́ tôi
cũng có thể sinh hoạt b́nh thường với bạn bè
được rồi. Tôi xin góp chút nhận xét về bài
viết "Thắng Cảnh Chùa Thày" của bạn Tuấn
dưới hai cái nh́n, một, với tư cách của một
bạn đọc, và hai, với tư cách của một "Phật
tử không chính thức."
Bạn Tuấn có một trí nhớ rất tốt. Bạn nhớ mồn
một những việc mà cô hướng dẫn đă thuyết
minh. Tôi tạm gọi cô này là cô "Thuyết minh"
qua nghề nói năng của cô ấy v́ chính bạn
không biết tên cô ta dù cô ấy có đeo bảng
tên. Cô Thuyết minh thuộc nằm ḷng bài bản,
mô tả cảnh trí liên hồi và lưu loát, nắm
phần chủ động gần như từ đầu đến cuối. Ngoài
ra, song song với lời nói, cô lại quan sát
bạn Tuấn và phối hợp nhịp nhàng hai khả năng
này đến độ sau khi tham quan giáp ṿng, cô
Thuyết minh biết bạn từ đâu tới, làm nghề ǵ,
tên họ là chi và trong bóp bạn có bao nhiêu
tiền và cô lại c̣n tỏ ra rộng răi không lấy
lệ phí cho phần thuyết minh dù đă nói nhiều
thiếu điều đến khan cả cổ. Trường hợp này
giống như ra trận mạc. Đối phương dùng mọi
chiến thuật để biết người và gần như nắm
phần chủ động không để cho phe ta có thời
giờ suy nghĩ và phản công. Cô nàng biết ḿnh
muốn cái ǵ và bằng mọi cách đạt cho được
mục đích, đánh nhanh đánh mạnh, thu chiến
lợi phẩm chớp nhoáng và rút lui. Chúng ta
không nghe bạn Tuấn tả chi tiết khuôn mặt,
giọng nói và vóc dáng của cô Thuyết minh
thành ra người đọc không có một khái niệm về
cô này. Từ đó, độc giả cũng không nắm vững
lư do tại sao bạn ta lại ở thế bị động từ
đầu đến cuối. Nhận tiền hướng dẫn xong mà
bạn ta chỉ mới quay đi quay lại không thôi,
nhanh như chớp, cô nàng đă biến mất như một...thần
linh. Người đọc cảm thấy ṭ ṃ và thích thú
theo dơi câu chuyện chẳng qua là nhờ biệt
tài diễn tả của bạn Tuấn. Cùng một sự việc
nếu được mô tả bởi một người khác, có lẽ độc
giả sẽ nhận được những chi tiết và h́nh ảnh
khác hơn. Từ điểm này tôi nh́n ra một tài
năng của bạn Tuấn. Bấy lâu nay, qua các bài
viết của bạn, nhiều người công nhận bạn Tuấn
viết hấp dẫn thế nhưng lần này bạn biểu lộ
một ưu điểm khác, viết lời đối thoại. Tôi
thường hay xem phim dài. Tôi nhận thấy một
phim hay bao gồm nhiều yếu tố, nhưng điểm
căn bản vẫn là phần truyện phim và đối thoại.
Sở dĩ phim không hay là v́ nhà sản xuất
không có đủ tiền hay không chịu chi tiền
nhiều để mua kịch bản của những tác giả có
tài. Những người này thường hiếm. Tôi trộm
nghĩ, phải chi các nhà sản xuất hay đạo diễn
phim mà được bạn Tuấn, người có thực tài,
hợp tác th́ cả ba - nhà sản xuất, bạn ta và
khán giả (trong đó có tôi) - đều hưởng được
lợi lạc, và tài năng của bạn ta không bị
uổng phí. Trong chỗ tôi làm việc trước đây
thỉnh thoảng tôi có gặp một người Mỹ khách
hàng. Tôi được đồng nghiệp kể cho nghe về
nhân vật này. Ông ta là người chuyên viết
truyện phim cho các phim dài hàng tuần chiếu
trên truyền h́nh vào buổi tối. Và tác giả
hiện nay là một nhà triệu phú. Ông ăn mặc
rất giản dị, áo thun và quần jean quanh năm,
một người có tài nhưng rất khiêm nhường. Tôi
nghĩ, nếu đủ nhân duyên, bạn tôi không khác
ông Mỹ này đâu.
Có một điểm nữa tôi muốn ghi nhận ở đây là,
xuyên suốt bài viết "Thắng Cảnh Chùa Thày"
bạn Tuấn đă không để cho cảm xúc cá nhân xen
vào. Thêm vào đó, dù là viết về một phong
tục ít nhiều liên hệ đến tôn giáo dân gian,
bạn đă không lôi chính trị và tôn giáo vào
cuộc và từ đó thêm vào lời bàn cá nhân như
một số tác giả khác thường làm. Người khác
nghĩ như thế nào th́ tôi không biết, nhưng
theo tôi, nếu làm như thế, bài viết sẽ giảm
giá trị rất nhiều và v́ thế không c̣n tính
khách quan nữa. Tôi nhớ có một tác giả viết
bài căn cứ theo tài liệu, đến phần cuối, ông
ấy viết tḥng một câu, áng chừng như để nhắc
độc giả là ông ấy không có quên phần kết
luận, rằng bài này không có đoạn kết, phần
này để mỗi người tự kết luận lấy sau khi đọc
xong bài viết. Tôi thấy như thế bài viết tuy
thiếu sót nhưng xem ra lại hay, để tùy nhân
tâm mỗi người nhận định.
Bạn Tuấn mô tả sinh hoạt của bạn ngày Chủ
Nhật, đặc biệt là khoảng thời gian trước khi
bạn rời nhà và sau khi thăm thú chùa chiền
xong, và đang định tiếp tục lên non cao
viếng ngôi chùa trên đỉnh núi, rất trung
thực. Bạn tả chân đến độ khi đọc đoạn này
những người nào bị yếu bụng hay không quen
với cái sự thiếu vệ sinh bị một phen mất
tinh thần như chơi! Những việc này xảy ra
vào cuối năm kể như đă thuộc về năm cũ, như
thế trong năm mới, thiết nghĩ bạn Tuấn sẽ
gặp những điều tốt đẹp hơn.
Dù sao chúng ta cũng phải công nhận hai
người phụ nữ, cô hướng dẫn viên và cô bán đồ
cúng, đă giúp bạn Tuấn hoàn thành mỹ măn
chuyến thăm chùa vào dịp cuối năm. Hai người
ấy đă cung cấp phương tiện, và trực tiếp
khấn vái dùm cho bạn như thế là kể như họ có
ḷng tốt. Dĩ nhiên, để đền bù cho công lao
của họ, bạn chi tiền như thế là hợp lư. Tiền
bạc cần phải luân lưu giúp cho người khác có
việc làm và kinh tế phát triển. Ngày hôm ấy,
bạn đă góp phần đem lại hạnh phúc cho người
khác và gián tiếp thúc đẩy nền kinh tế. Ở
trên đời, hoạt động nào cũng chịu ít nhiều
tốn kém, và sinh hoạt cuối tuần ấy của bạn
cũng không nằm ngoài ngoại lệ ấy. Bạn càng
tỏ ra khiêm nhường chừng nào người khác lại
càng tôn trọng ḿnh chừng ấy. Chẳng thế mà
bạn chỉ tự xem ḿnh là "Chú" mà người chung
quanh lại gọi bạn bằng "Bác" đấy thôi.
Gơ máy đến đây tôi lại nhớ ra một câu chuyện.
Khoảng hai tháng trước, tờ nhật báo trong
vùng tôi cư ngụ có đăng tin một phụ nữ gốc
Đại Hàn hành nghề bán nhà có nghĩ ra một
sáng kiến có tính cách lợi tha và thiết thực.
Ngôi trường con bà theo học bị thiếu ngân
khoản thành ra rất cần sự trợ giúp tài chánh.
Tự nhiên một người nào bỏ ra một số tiền lớn
để giúp trường là việc hiếm hoi. Bà địa ốc
mới liên lạc với nhà trường, nhờ ban giám
đốc phổ biến cho các bậc phu huynh biết là
người nào bán nhà qua bà; bà làm đại diện
mua bán, bà sẽ t́nh nguyện nộp cho trường
một tỉ lệ số tiền "commission". Với thời giá
hiện nay, một căn nhà bán với giá trên một
nửa triệu là chuyện b́nh thường. Nghe được
tin này, một phụ huynh đang có con học tại
trường này và muốn con cái tiếp tục học tại
đây, đă nhờ bà Đại Hàn bán dùm căn nhà đang
ở để dọn về gần trường hơn tiện việc đi học
cho con cái. Kết quả, cả ba phía; trường học,
cha mẹ học sinh và bà địa ốc đều đạt được
mục đích. Sở dĩ, việc xong là do bà Đại Hàn
chịu thu lệ phí ít đi. Trước mắt, trông có
vẻ thiệt tḥi nhưng trong ḷng lại hân hoan,
cùng một lúc vừa theo đuổi nghề nghiệp và
lại vừa giúp ích cho xă hội, và về đường dài
bà Đại Hàn ấy sẽ nhận được phước báu. Chung
qui là do bớt tham mà được thôi.
Bây giờ tôi xin bàn tiếp dựa theo cái nh́n
của một "Phật tử không chính thức".
Có một lần tôi được dịp nói chuyện với một
bà cô bên vợ. Bà nay đă là Sư Cô. Sư Cô hỏi
tôi đă quy y Tam Bảo hay chưa, tôi trả lời
là chưa. Sư Cô hỏi tiếp lư do tại sao chưa
quy y, tôi trả lời Sư Cô là tôi chưa đủ điều
kiện, tự xét không thể giữ đúng giới luật
của một Phật tử cho nên tôi chưa thực hiện.
Vào một lần khác, Hoà Thượng trụ tŕ ngôi
chùa gần nhà tôi đă hỏi tôi có pháp danh
chưa, tôi trả lời là chưa. Không quy y Tam
Bảo (Phật, Pháp, Tăng) th́ không thể có pháp
danh và v́ thế không thể là Phật tử được.
Thế nhưng theo tôi hiểu, đôi khi tôi có đọc
sách giáo lư của nhà Phật, nghe và xem các
băng giảng của chư tăng ni và tôi cố gắng
thực hành những điều thu thập được th́ như
thế, về thực chất, tôi kể như là một Phật tử
rồi vậy.
Theo tôi thấy, bài viết "Thắng Cảnh Chùa
Thày" của bạn không khác ǵ một bài pháp.
Giống như thế, vài năm trước tôi có dịp xem
qua một phim Đại Hàn có tên là "Nước Mắt Đại
Trường Kim". Mặc dù nhà làm phim này không
minh thị là họ dùng phim để giảng giáo lư
nhà Phật nhưng sau khi xem phim xong tôi
nhận thấy việc họ làm chẳng khác ǵ giảng
pháp. Không nói pháp mà thực ra lại nói pháp
như thế mới là tuyệt vời. Trong phim ấy nhà
sản xuất bàn về khổ, vô thường, vô ngă, lư
duyên khởi, lư nhân quả v.v...Đối với những
khán giả nào coi phim này như một phương
tiện giải trí b́nh thường cũng được luôn.
Thật là trong đời có đạo và trong đạo có đời,
thiếu một th́ cái c̣n lại không thể tồn tại
được.
Mở đầu bài viết, bạn Tuấn cho người đọc thấy
cái khổ; mệt lả do bụng dạ hay thức ăn. Cái
khổ với cái "Tôi" là hai thực thể riêng biệt.
Cái khổ kéo dài v́ con người lầm lẫn đồng
hoá nó với cái "Tôi". Mà tôi là ǵ có lẽ
không ai biết rơ. Chính tự thân cái "Tôi"
này cũng là do duyên hợp mà ra, hết duyên
th́ "Tôi" cũng ră. Nói cho cùng chính cái
khổ cũng có tính cách vô thường, đến một lúc
rồi cũng biến mất thôi. Bằng chứng là bạn đă
hết mệt và bắt đầu một chuyến thăm cảnh chùa
cuối năm đấy. Sự việc này khiến tôi nhớ lại
câu nói của tác giả James Baraz: "Sự tĩnh
thức giản dị chỉ là nhận biết được cái ǵ
đang xảy ra ngay lúc này mà không mong muốn
rằng nó xảy ra khác đi; thưởng thức sự vui
vẻ mà không níu giữ lại khi nó thay đổi (mà
nó sẽ thay đổi); ở trong t́nh trạng không an
vui mà không sợ rằng nó sẽ vẫn luôn măi như
thế (mà nó sẽ không măi như thế)."
(Mindfulness is simply being aware of what
is happening right now without wishing it
were different; enjoying the pleasant
without holding on when it changes (which it
will); being with unpleasant without fearing
it will always be this way (which it
won't).)
Rồi chẳng phải t́nh cờ hay tự nhiên mà bạn
gặp được cô hướng dẫn 40 tuổi đâu. Tất cả
chỉ là nhân duyên mà thôi.
Nghe bạn kể, bạn nh́n thấy tượng Đức Phật
Thích Ca, hai tôn giả Đại Ca Diếp và A Nan.
Ngoài ra bạn lại c̣n được giới thiệu về Quan
Thế Âm Bồ Tát và Phật Di Lặc nữa. Nghe qua
người đọc hiểu liền là bạn giới thiệu Phật
Giáo Đại Thừa. Theo sách vở tôi đọc được,
Phật Giáo Đại Thừa chủ trương độ tha, giúp
đỡ chúng sinh phương tiện để vượt qua bờ mê
đến được bến giác. Hai ngài Đại Ca Diếp và A
Nan là hai trong số 10 đại đệ tử của Đức
Phật. Hai vị này đă lần lượt kế thừa vị trí
của Đức Phật trong sứ mạng hoằng dương đạo
pháp sau khi Đức Phật nhập diệt. Lúc Đức
Phật c̣n tại thế, ngài có hai tôn giả phụ
giúp, Xá Lợi Phất và Mục Kiền Liên. Nhiều
người biết về ngài Mục Kiền Liên, đặc biệt
là vào mùa Lễ Vu Lan, qua vai tṛ của một
người con hiếu thảo. Ngài Xá Lợi Phất được
xếp vào hàng thượng thủ có trí tuệ siêu việt
nhất. Ngài Mục Kiền Liên là vị thượng thủ có
thần thông quảng đại nhất. Hai ngài Xá Lợi
Phất và Mục Kiền Liên mất trước Đức Phật.
Ngài Đại Ca Diếp là vị trưởng lăo có 32
tướng tốt, tu khổ hạnh mẫu mực nhất, có khả
năng duy tŕ giới luật cần thiết cho tăng
đoàn cho nên đă kế thừa Đức Phật. Ngài A Nan
là thượng thủ nghe nhiều nhớ kỹ nhất, là thị
giả của Đức Phật, thường xuyên có mặt bên
cạnh Đức Phật, có cơ hội nghe giảng nhiều.
Ngài là người kế thừa sau tôn giả Đại Ca
Diếp. Trong chùa Phật giáo Tiểu Thừa thường
th́ người ta chỉ thấy h́nh tượng của Đức
Phật Thích Ca Mâu Ni, một Đức Phật lịch sử
có thật và được xem là Giáo Chủ của đạo Phật.
Trong các chùa Phật Giáo Đại Thừa, Phật tử
nh́n thấy h́nh tượng của Đức Quan Thế Âm Bồ
Tát. Đại Thừa có thể được hiểu dưới nghĩa Bồ
Tát đạo. Tu là để giác ngộ, giải thoát bản
thân và làm lợi lạc chúng sinh mà Đức Quan
Thế Âm là tiêu biểu. Chẳng thế mà khi gặp
hoạn nạn, người Phật tử thường khẩn cầu Quan
Thế Âm cứu khổ cứu nạn và v́ sự quan trọng
ấy quyển Nghi Thức Tụng Niệm mà các Phật tử
dùng cho việc tụng và niệm tại các chùa có
bao gồm phẩm Phổ Môn là phẩm Quan Thế Âm Bồ
Tát, một phần của Kinh Pháp Hoa, nói về công
hạnh của Bồ Tát Quan Thế Âm, qua cơi Ta bà
này để cứu độ chúng sinh. Trong lục độ ba la
mật (bố thí, tŕ giới, nhẫn nhục, tinh
tấn,thiền định, trí huệ), bố thí đứng đầu.
Bố thí gồm có tài thí, pháp thí và vô úy thí.
Vô úy thí là sự giúp cho hết sợ. Đó là một
phần công việc của Quán Thế Âm Bồ Tát đối
với chúng sinh. Từ ngữ "bố thí" dễ gây hiểu
lầm, để hiểu chi tiết người đọc có thể vào
Google, đánh hàng chữ Bố Thí Ba La Mật và
t́m đọc bài viết của Tỳ Kheo Thích Trí Siêu,
một nhà sư trẻ có lối viết lôi cuốn, mạch
lạc, rơ ràng và dễ hiểu.
Bạn bè c̣n được nghe giải thích về
thuyết nhân quả nữa. Nghe xong có lẽ từ nay
người đọc không dám ăn gị chả nữa cũng nên.
Sau khi bạn Tuấn lần lượt thực hiện xong các
thủ tục cúng vái tại ba ngôi Chùa Thày xong
th́ bạn tưởng là thơ thới hân hoan trả tiền
chi phí nhang đèn bánh trái....nhưng thật là
bất ngờ, bạn và người đọc đều cảm thấy rất
đỗi ngạc nhiên về tốn phí. May thay, bạn vẫn
thanh thỏa được mọi thứ và chuyến đi thăm
chùa cuối năm của bạn xem như hoàn tất.
Tưởng là trước khi về, với đam mê leo núi cố
hữu bạn sẽ c̣n đi lên đỉnh. Thế nhưng mới
chỉ nh́n quanh, bạn lại thấy "khổ" nữa. Hôm
trước khi đi chùa bạn "khổ" v́ cái bụng. Lúc
này bạn khổ v́ phải chứng kiến một sự không
toại ư khác. Xem thế, chẳng có cái khổ nào
giống cái khổ nào.
Một lần nữa, tôi thành thật cám ơn bạn Tuấn
đă cung cấp cho người đọc một bài phóng sự
mô tả chuyến đi đặc biệt của bạn ngày 3/2/13
vừa qua. Ngoài ra, bạn c̣n giúp cho Phật tử
một bài pháp vui, nhẹ nhàng, khách quan,
giúp cho mọi người có thêm một bài học và
một kinh nghiệm sống rất thực tiễn.
Vào thời gian không khí Tết vẫn c̣n
bao trùm không gian như hiện nay tôi không
quên Chúc bạn Tuấn và tất cả các bạn xa gần
của tôi cũng như thân quyến Một Năm Quư Tỵ
Khỏe Mạnh và Hạnh Phúc.
"Cuộc đời ngắn ngủi lắm, thế nên hăy biến nó
thành một môn thể thao để dẹp đi nỗi sợ hăi
và có được một năm tốt đẹp." (Life is short,
so make it a sport to get rid of fear and
have a great year. - Soren Lauritzen)
"Hạnh phúc không phải là có những ǵ bạn
muốn, mà là muốn những ǵ bạn có" (Happiness
is not having what you want, but wanting
what you have.- Rabbi Hyman Judah Schachtel)
Nguyễn Văn Huy
15-2-2013
Thắng cảnh chùa Thày
Thân gửi các bạn bài viết về cuộc sống
của tôi ở VN. (Trần Đ́nh Tuấn)
Sau mấy hôm mệt lả v́ tiêu chảy, sáng Chủ
nhật 3 tháng 2 thức dậy thấy đă hơi khỏe
khỏe, chú Tuấn bèn mở bản đồ t́m chỗ đi chơi.
10g30 chú xuống nhà xe lôi chiếc gắn máy ra
phóng đi chùa Thày.
Gần cổng chùa là chỗ gửi xe máy và bán vàng
hương, dọc theo bờ một cái ao lớn. Một cổng
tam quan cổ kính nổi lên giữa ao, đây là nét
đặc thù của chùa Thày, cũng là nơi trụ tŕ
của thiền sư Từ Đạo Hạnh, ông tổ của nghề
múa rối nước Việt Nam, cổng tam quan này là
nơi diễn múa rối nước trong những dịp lễ hội.
Ở các nơi khác gửi xe máy 3000-5000, nơi đây
10 ngh́n, “Mua hương này bác ơi” “Bao nhiêu
tiền?” “20 ngh́n 3 gói” “Được rồi tôi lấy
một gói thôi”.
Chú Tuấn cầm thẻ hương vừa đi mấy bước chưa
biết lối nào vào chùa đă có một cậu thanh
niên bước lại “Mời bác vào đền Tŕnh trước,
vào đây thắp hương thôi các chỗ khác bác
không phải thắp” Chú Tuấn theo cậu thanh
niên bước vào sân ngôi chùa cổ, cũ kỹ. “Đây
là bản đồ khu quần thể chùa Thày, bác mua
một mâm lễ thắp hương rồi đi tham quan các
nơi” Ngay cạnh đấy là sạp bán đồ lễ gồm
những đồ mă linh tinh. Cô bán hàng xếp vài
món linh tinh ấy lên một cái mâm nhôm: “Bốn
mươi ngh́n, bác vào thắp hương dâng lễ đi”
cô vừa nói vừa xé gói nhang của chú Tuấn ra
“Thôi tôi đốt một nén thôi”. Đốt nhang lễ
đền Tŕnh xong chú Tuấn theo hướng cậu thanh
niên chỉ đi về phía một người đàn ông trung
niên ngồi co hai chân trên chiếc ghế gỗ:
“Bác ra kia mua vé” “Bao nhiêu tiền?” “Mười
ngh́n”.
Chú Tuấn vừa bước chân vào sân chùa đâ có
một cô xấp xỉ tuổi ngoài bốn mươi theo bén
gót: “Mời bác vào đây tham quan, đây là chùa
Thầy, ngôi chùa cổ gần một ngh́n năm từ đời
nhà Lư”, cô có đeo một cái bảng tên ở cạp
quần nhưng cô không tự giới thiệu tên tuổi
mà liên tục thuyết minh rất rành rọt: đây là
chùa Thượng, mời bác vào đây xem đại hùng
bảo điện có ba tầng bàn thờ, tầng trên cùng
là thờ đức Phật Thích Ca, tầng giữa là thờ
các đệ tử của đức Phật, ngài A Nan Đà, c̣n
đây là ngài Ca Diếp… Đây là đức Phật Quan
Thế Âm, c̣n đây là đức Phật Di Lặc là đức
Phật vị lai bác ở đâu đến đây? “Tôi ở trong
thành phố ra đây công tác”. “Mời bác ra phía
này, đây là phiến đá thiền sư Từ Đạo Hạnh
trấn long mạch chỗ này không ai được phép di
dời dù chỉ một ly. Hai bên bàn thờ là hai
cái cột bằng gỗ Ngọc Am, hai cái cột này đă
đứng được từ khi dựng chùa gần một ngh́n năm
nay, theo các nhà khoa học, nó sẽ c̣n đứng
vững được khoảng từ 1 đến 2 ngh́n năm nữa
bác ra đây công tác ngành nào?” “Tôi dạy học.
”Bác dạy trường nào?” “Tôi dạy ở đại học
Khoa học Xă hội và Nhân văn” “Đây là chùa
Trung, đây là tượng sư Thầy Từ đạo Hạnh,
phía sau trên cao là tượng đức Phật Thích
Ca, bác đứng vào đây, (khấn rơ to) kính lạy
chư Phật mười phương, kính lạy chư Bồ tát,
kính lạy Sư Thày, hôm nay ngày lành tháng
tốt có khách quư là bác tên ǵ?” “Tôi tên
Tuấn, Trần Đ́nh Tuấn” “bác Trần Đ́nh Tuấn
được duyên lành đến văng cảnh chùa cúng Phật,
kính xin chư Phật mười phương, kính xin chư
Thiên, kính xin chư thần, kính xin chư Bồ
Tát A la hán, kính xin đức Thầy thiền sư Từ
Đạo Hạnh phù hộ cho bác Trần Đ́nh Tuấn được
công thành danh toại, được sức khỏe an khang
bác vái ba vái, mời bác bước xuống chùa Hạ…”
Sau khi làm công tác thuyết minh hết sức lưu
loát từ chùa Thượng đến chùa Trung, chùa Hạ (ba
chùa kế tiếp nhau, thật ra là ba gian nhà
dựng trên sườn quả núi nhỏ, tức là núi Sài
Sơn, c̣n gọi là núi Thầy, căn trên cùng là
chùa Thượng, căn giữa là chùa Trung, căn
dưới là chùa Hạ), cô hướng dẫn viên đưa bác
Tuấn qua tượng ông Thiện và ông Ác thật to.
“Mời bác Tuấn ra đây, đây là bức tranh 10
cảnh địa ngục được khắc trạm để răn đời, bác
xem những người buôn gian bán dối khi chết
đi sẽ bị quỷ sứ cắt lưỡi bẻ răng, c̣n đây là
những người bất hiếu chửi cha mắng mẹ đang
bị quỷ sứ bỏ vào cối giă như giă gị…” Ghê
gớm thật, ai xem bức tranh thập điện địa
ngục này cũng phải sợ, không dám làm điều ǵ
ác đức.
Sau cùng cô hướng dẫn viên dẫn chú Tuấn đến
một gian thờ nhỏ phía sau chùa Hạ, bên trong
có bày ba bàn thờ cũ kỹ có các tượng thần.
Bên ngoài hành lang là một cô bán hàng, cô
này lấy một cái mâm nhôm bày lên vài món lễ
vật linh tinh. Cô hướng dẫn viên: “Bác thỉnh
những món này dâng lên bàn thờ rồi đem về
treo ở nhà sẽ rất tốt bác ạ” “Được rồi cho
tôi biết bao nhiêu tiền?” “Bác cứ đem mâm
vào đây đă để cháu thắp hương” “Cô thắp một
nén thôi đừng thắp nhiều khói lắm” “Cháu
thắp ba nén thôi” Thế là cô hướng dẫn viên
đốt ba nén nhang đưa cho bác Tuấn, rồi lại
chắp tay khấn rơ to “Kính lạy chư thần mười
phương, kính lạy chư thánh tám hướng, kính
lạy vong linh các thiền sư, hôm nay ngày
lành tháng tốt, bác Trần Đ́nh Tuấn có duyên
lành được ghé thăm linh tự chùa Thày, bác
Trần Đ́nh Tuấn có ḷng thành kính dâng chư
thần mười phương, kính dâng chư thánh tám
hướng, kính dâng chư tăng mâm lễ vật này,
xin chư thần, chư thánh, chư tăng chứng nhận
cho ḷng thành của bác Trần Đ́nh Tuấn và phù
hộ độ tŕ cho bác Trần Đ́nh Tuấn được công
thành danh toại, sức khỏe dồi dào bác vái ba
vái”.
Bác Trần Đ́nh Tuấn vái ba vái, cắm nhang vào
bát nhang trên bàn thờ xong quay ra hỏi cô
bán đồ lễ: “Hết bao nhiêu tiền cô cho tôi
gửi” “Một triệu.” “Bao nhiêu?” “Một triệu
ạ.” “Không biết tôi có đủ tiền không?” Bác
Tuấn mở bóp, sáu con mắt cùng soi vào cái
bóp nhỏ xíu. “Có đây này bác” Theo sự hướng
dẫn tận t́nh của cô hướng dẫn viên, bác Trần
Đ́nh Tuấn moi ra được vừa đúng 5 tờ giấy 200
ngh́n. Cô hướng dẫn vui vẻ “Đáng lẽ c̣n công
thuyết minh 100 ngh́n nữa bác ạ, mời bác đi
lối này thăm cảnh quan c̣n lại”. Thế là bác
Trần Đ́nh Tuấn vừa quay đi, quay lại một cái
cô hướng dẫn viên và cô bán đồ cúng đă biến
mất y như hai vị thần linh.
Chú Tuấn lần theo những bậc đá phía sau chùa
định đi lên thăm ngôi chùa Cao trên đỉnh núi,
leo được vài chục bậc đă thấy một bà bán
vàng hương và một chú thanh niên chắc là
hướng dẫn viên du lịch chờ sẵn. Đường lên
đỉnh núi bẩn thỉu, rác và phân người thối
hoắc ngay giữa đường, chú Tuấn thích đi bộ
leo dốc nhưng đành quyết định quay xuống đi
về.
Đấy là thắng cảnh chùa Thầy, một trong những
cổ tích văn hóa vô giá của thủ đô Hà Nội.
Chú Tuấn |